Nguyên Thạch

Thu viễn xứ

Tôi ở bên trời xa xăm quá.
Man mát thu về dãi tuyết rơi.
Vời vợi không gian ươm màu trắng.
Ngỡ vạt trắng xưa áo học trò.
Rảo bước đường mây vùng hoang dã.
Mênh mông rờn rợn khí núi rừng.
Chim di rời Bắc tìm nắng ấm.
Tôi mãi nơi đây bước nghìn trùng
Mùa đông phương Bắc mùa buồn tẻ.
Vắng cả tiếng chim dạo khúc hè.
Nhớ quá áo ai vờn trong gió.
Ngã dáng chiều quê rợp bóng me.
Xin ở bên trời gởi cho tôi.
Dãi nắng nhớ thương sưởi ấm đời.
Ấp ủ hồn tôi thân viễn xứ.
Xa lắm đại dương luống ngậm ngùi.
Mai nếu có về tôi sẽ giữ.
Chất đầy hương nắng trĩu hành trang.
Ủ đông còn chút miền nắng tỏa.
Cho kẻ tha phương ấm bước ngàn.
Ở đây thu lạnh tôi buồn lắm.
Mây thấp mờ sương phủ núi rừng.
Gợi dãi luyến thương về bên ấy.
Có thu nhẹ đổ hạt lệ rưng.
Bao giờ trở lại hương đất cũ.
Ôm trọn gió thơm tắm nắng hè.
Bao giờ con nước thôi dòng lũ.
Bài thơ thương nhớ đọc em nghe.
Hẹn em quê mẹ thanh bình đến.
Gói trọn nhớ thương lối trở về.
Bao giờ chốn cũ không còn giặc.
Là lúc lòng ta trọn trọn tình quê.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 8.10.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Thu viễn xứ"